Chuyển đến nội dung chính

[Myself] Yêu thương


Chỉ những gì bạn yêu thương mới có thể làm khổ bạn.

Mọi đau khổ trên đời đều có nguồn gốc từ chữ “ái”, có thể hiểu là yêu. Chúng ta yêu những thứ lớn lao lắm, đất nước này, con người này và những con người đang sống khổ cực trên toàn thế giới… Chúng ta yêu những thứ gần gũi ta nhất: gia đình, cha mẹ, thầy cô, bạn bè, và yêu người yêu tất nhiên… Chúng ta yêu nhiều thứ, có thể nó rất nhỏ như là cây bút ba đã mua vào dịp sinh nhật, một cây bút bình thường nhưng chứa bao tình thương và kỉ niệm. Tình yêu thương bao la và đẹp lắm.

Nhưng cái nào đẹp thường rất mỏng manh. Có thể ví nó như pha lê vậy, nhìn thì rất đẹp nhưng nếu không biết nâng niu giữ gìn, nó sẽ bị bụi bám vào làm xấu đi, tệ hơn là rơi và vỡ tan. Cây bút ba tặng bạn bị rơi và gẫy thì sao? Liệu bạn có buồn không, bao kỉ niệm, bao yêu thương. Thằng bạn thân nhất của bạn đâm sau lưng bạn, liệu bạn có thể cảm thấy bình thường không? Hay sẽ rất đau khổ đây. Người yêu bạn bỏ bạn theo người khác, liệu bạn có đau không, có khóc không?

Có một câu chuyện thế này:
Một đàn kiến đi tìm mồi, khi tìm được thì tụi nó sẽ tha mồi về tổ. Tụi kiến rất đồng lồng chia công việc nhau ra làm, và từng nhóm làm việc nhịp nhàng vận chuyển miếng mồi theo cùng một hướng.

Có thể bạn sẽ thắc mắc tại sao mình lại kể một câu chuyện chẳng liên quan gì đến chủ đề đang nói. Để mình giải thích. Theo nghiên cứu khoa học thì tụi kiến không hẳn là cùng nhau làm việc một cách đồng lòng, nghĩa là cả nhóm cùng nhau vận chuyển miếng mồi về một hướng. Chúng đơn giản chỉ bị kéo đi bới con kiến mạnh nhất. Con kiến mạnh nhất kéo miếng mồi về hướng nào thì những con khác sẽ di chuyển theo hướng đó. Vậy ở câu chuyện trên thì sao, tại sao ta lại nghĩ chúng có tình cảm, biết hợp sức đồng lòng làm việc. Đơn giản là chúng ta nhuộm tình cảm vào sự vật. Cũng như cây bút ở trên, nó vốn chỉ là cây bút thôi, việc nó hư cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến bạn, cớ sao bạn vẫn buồn. Có phải do những tình cảm chất chứa, những kỉ niệm về ba bạn mà bạn đã nhuộm vào cây bút vô tri hay không?

Có khi nào bạn tự hỏi tại sao những người mình yêu thương nhất lại làm bạn đau khổ nhất không? Đôi khi tự nghĩ sao lại đau khổ vì người khác, có phải vì mình quá yêu thương họ không? Tại sao mình lại đau khổ vì lời từ chối tình cảm của người này mà không phải là của người khác? Về căn bản thì hai cái đó đều là hai lời từ chối, chúng đều có tính chất giống nhau thôi. Cái khiến bạn đau khổ hơn chính là do bạn dành tình cảm cho người từ chối bạn nhiều hơn. Rõ ràng tất cả đều là do bạn thôi, bạn không dành tình cảm cho cô ta thì cô ta có nói thế nào cũng chả ảnh hưởng tới bạn.

Tất cả những yêu thương đó đều là do bạn tạo ra, niềm vui, nỗi buồn của bạn đều là do bạn thôi. Bạn đã tạo ra nó, dĩ nhiên chính bạn cũng có thể hủy nó đi. Nếu bạn có một cách nhìn khách quan về sự vật, không có tình cảm xen vào thì thứ duy nhất làm bạn đau chỉ có thể là bạn mà thôi. Những phàm là con người thì ai chẳng có cảm xúc và tình cảm? Nhưng nên dành nó cho những gì xứng đáng, đừng lãng phí tình yêu của bạn.

Với mình thì gia đình là một cái gì đó thiêng liêng lắm, thứ tình cảm mình dành cho nó cũng hơn hẳn những cái khác. Gia đình là nơi mình cảm thấy bình yên và dễ chịu nhất. Cho nên nếu bạn hỏi cái gì có thể làm mình đau khổ nhất? Đó là gia đình mình. Nhưng gia đình mình chỉ làm một việc, đó là không ngường trao yêu thương…

Và thật ra là cả người mình yêu nữa, vì mình xem đó là người sẽ cùng nhau xây dựng nên một gia đình bé nhỏ trong tương lai, một gia đình nhỏ bé ấm áp :D

Kane Leo

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Poems] Một chuyện tình

Anh ấy đi hỏi vợ và rủ tôi đi cùng Đầu tôi còn vương gió cây rừng Và cử chỉ có lấy gì làm khéo Cô gái đầu tiên phải nói là rất điệu Dáng đứng dáng ngồi lựa chọn rất tinh vi Chuyện mới dăm câu anh đứng dậy ra về Bảo : loại ấy chỉ cho vào tủ kính. Cô gái thứ hai chẳng kém vẻ xinh Phiếu thực phẩm thuộc hơn toán học Anh ngồi đó ánh mắt buồn như khóc Sẽ ra sao nếu toàn loại người này Cô gái thứ ba má đỏ hây hây Mải chuyện văn chương quên cả gà bới bếp. Anh đứng lên dáng chán chường mỏi mệt Tôi tìm người chứ đâu phải tìm văn Là người giới thiệu xoàng tôi biết mấy băn khoăn Lại tìm đến người thứ tư đẹp nết Trước chiến tranh đấy là nơi quen biết Nhưng đến nơi, cô ấy có chồng rồi Chúng tôi ra về Éo le thay, trăng cứ sáng đầy trời Áo trắng từng đôi hương đêm man mác Cứ yêu đi rồi sẽ thấy cuộc đời đổi khác Câu chuyện này chưa phải chuyện tình yêu Phạm Tiến Duật P/S: ảnh chỉ mang tính minh họa ;))

Tình cờ

Hôm nay mình tình cờ tìm được hộp quà xưa. Thư cũ, quà cũ, kỉ niệm cũ...  Một cuốn sổ cũ, là nhật ký suốt thời học đại học của mình. Ý tứ ngây ngô nhưng nét chữ đẹp hơn bây giờ nhiều.  Mình chợt muốn viết lại, để sắp xếp lại suy nghĩ và viết tiếp những giấc mơ còn dang dở.

[Myself] Ưu tiên: gia đình

Gia đình, yếu tố được gần như tất cả các bạn lựa chọn làm ưu tiên hàng đầu của mình. Gia đình là gì? Những người thân thương nhất, những người đã nuôi nấng chăm sóc bạn nên người, mang trong mình cùng chung dòng máu với bạn… Việc lựa chọn gia đình gần như là một vấn đề không phải bàn cãi. Hôm qua, mình có xem một bộ phim tham gia Festival Film tên là 16:30. Bộ phim kể về lũ trẻ con đường phố, mình đoán là mồ côi, chúng phải tự kiếm sống, bương chải kiếm từng đồng một bằng việc bán giấy dò vé số. Tụi nhóc phải họp sức, đùm bọc nhau sống một cuộc sống không hề dễ dàng. Mình nghĩ nếu bạn hỏi chúng cái gì là quan trọng nhất, câu trả lời có lẽ là bạn bè, bạn bè chung sống bảo vệ nhau để có thể tồn tại. Bạn bè với chúng chả phải là quan trọng nhất sao? Đôi khi mình nghĩ cuộc sống hiện đại và mức sống cao đã làm cho tình cảm gia đình không còn được như xưa nữa. Trước đây thì cả nhà ăn cùng một bàn, coi cùng một cái tivi, cùng nhau ngồi nói chuyện uống trà. Còn bây giờ thì sao? Nhà lớn, mỗi