Chuyển đến nội dung chính

[Misc] Đừng trách


Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn

có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng

nên đừng trách…

Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách

tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp

tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất

tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc

tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực

bởi vẻ đẹp của những giấc mơ…

Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa

tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ

thỉnh thoảng hỏi thăm nhau - nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé?

thỉnh thoảng cầm tay nhau - cho khác với những người xa lạ

thỉnh thoảng trách một lời - lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió

rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố

chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân…

Đừng trách

khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong

mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn

nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được

chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất

tuyệt đối không tin vào những bất trắc cho đến khi…

Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi

mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng

con người ấy không hề giống như ta vẫn biết

trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực

và ta quặn đau…

Đừng trách

nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu

khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác

nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước

nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước

nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết phải một lần được gieo xuống trong gió mưa…

Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa

làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng

ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận

nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác

như một niềm vui…

Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?


- Đừng Trách | Nguyễn Phong Việt.
Source: Sưu tầm

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Poems] Một chuyện tình

Anh ấy đi hỏi vợ và rủ tôi đi cùng Đầu tôi còn vương gió cây rừng Và cử chỉ có lấy gì làm khéo Cô gái đầu tiên phải nói là rất điệu Dáng đứng dáng ngồi lựa chọn rất tinh vi Chuyện mới dăm câu anh đứng dậy ra về Bảo : loại ấy chỉ cho vào tủ kính. Cô gái thứ hai chẳng kém vẻ xinh Phiếu thực phẩm thuộc hơn toán học Anh ngồi đó ánh mắt buồn như khóc Sẽ ra sao nếu toàn loại người này Cô gái thứ ba má đỏ hây hây Mải chuyện văn chương quên cả gà bới bếp. Anh đứng lên dáng chán chường mỏi mệt Tôi tìm người chứ đâu phải tìm văn Là người giới thiệu xoàng tôi biết mấy băn khoăn Lại tìm đến người thứ tư đẹp nết Trước chiến tranh đấy là nơi quen biết Nhưng đến nơi, cô ấy có chồng rồi Chúng tôi ra về Éo le thay, trăng cứ sáng đầy trời Áo trắng từng đôi hương đêm man mác Cứ yêu đi rồi sẽ thấy cuộc đời đổi khác Câu chuyện này chưa phải chuyện tình yêu Phạm Tiến Duật P/S: ảnh chỉ mang tính minh họa ;))

Tình cờ

Hôm nay mình tình cờ tìm được hộp quà xưa. Thư cũ, quà cũ, kỉ niệm cũ...  Một cuốn sổ cũ, là nhật ký suốt thời học đại học của mình. Ý tứ ngây ngô nhưng nét chữ đẹp hơn bây giờ nhiều.  Mình chợt muốn viết lại, để sắp xếp lại suy nghĩ và viết tiếp những giấc mơ còn dang dở.

[Myself] Ưu tiên: gia đình

Gia đình, yếu tố được gần như tất cả các bạn lựa chọn làm ưu tiên hàng đầu của mình. Gia đình là gì? Những người thân thương nhất, những người đã nuôi nấng chăm sóc bạn nên người, mang trong mình cùng chung dòng máu với bạn… Việc lựa chọn gia đình gần như là một vấn đề không phải bàn cãi. Hôm qua, mình có xem một bộ phim tham gia Festival Film tên là 16:30. Bộ phim kể về lũ trẻ con đường phố, mình đoán là mồ côi, chúng phải tự kiếm sống, bương chải kiếm từng đồng một bằng việc bán giấy dò vé số. Tụi nhóc phải họp sức, đùm bọc nhau sống một cuộc sống không hề dễ dàng. Mình nghĩ nếu bạn hỏi chúng cái gì là quan trọng nhất, câu trả lời có lẽ là bạn bè, bạn bè chung sống bảo vệ nhau để có thể tồn tại. Bạn bè với chúng chả phải là quan trọng nhất sao? Đôi khi mình nghĩ cuộc sống hiện đại và mức sống cao đã làm cho tình cảm gia đình không còn được như xưa nữa. Trước đây thì cả nhà ăn cùng một bàn, coi cùng một cái tivi, cùng nhau ngồi nói chuyện uống trà. Còn bây giờ thì sao? Nhà lớn, mỗi